Màng trinh mỏng, trách nhiệm lớn

Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011
Trót dại rồi mới hiểu cái trách nhiệm nặng nề của một người đàn ông khi yêu. Chưa bao giờ tôi có cảm giác bức bách, khó chịu và nghẹt thở như lúc này.

Có thể khi tôi thú nhận điều này, khi tôi nói ra suy nghĩ của mình, các bạn sẽ cho rằng tôi là một kẻ bỉ ổi, vô liêm sỉ thậm chí không có nhân cách. Nhưng tôi đâu có lấy điều đó làm vui, làm mừng. Chỉ là, tôi muốn giải thoát, muốn trốn chạy cuộc sống hiện tại mà tôi như một kẻ làm nô lệ. Tôi muốn bỏ cô gái ấy, người tôi từng yêu và đã từng “chăn gối”.

Khi nói ra những lời này, nếu cô ấy nghe được, có lẽ sẽ đến trước mặt tôi mà tát mà chửi mắng. Những lúc ấy tôi chấp nhận, có khi chỉ lặng im không nói, đó là cách giải quyết tốt nhất vì tôi chẳng bao giờ đánh phụ nữ.

Tôi yêu cô ấy, đó đã từng là một tình yêu đẹp, vĩnh cửu, hạnh phúc và tôi tôn thờ. Nhưng lâu dần, tôi cảm nhận ra, cô ấy giống như một bà tướng, dựa vào mọi thứ để điều khiển tôi. Gia đình tôi nghèo hơn cô ấy. Tôi không phủ nhận bố mẹ cô ấy đã cho tôi nhiều thứ, công việc, tiền tài, địa vị và còn giúp đỡ cả gia đình tôi. Chúng tôi yêu nhau và xác định tiến tới hôn nhân nên chuyện “gần gũi” đã có vài lần. Tôi cũng không dám tin rằng, mình là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Vì cách sống, phong cách và địa vị của gia đình cô ấy đã khiến tôi hoài nghi điều đó.

Cuộc sống bức bách, yêu nhau lâu nhưng tình cảm không nồng thắm, thậm chí còn cảm thấy ức chế, khó chịu vì cô ấy là người thích sai khiến. Dù tôi mang tiếng là đàn ông, là người có chút tiền tài và quyền hành nhưng lúc nào cô ấy cũng mang cái việc gia đình người yêu giúp đỡ ra để dọa nạt tôi nếu tôi không làm theo ý cô ấy. Tôi như một tên tay sai chuyên dụng, làm theo mọi chỉ bảo của gia đình cô ấy.

Tôi bị cấm cửa mọi thứ với bạn bè, không được đi đâu nếu không có cô ấy đi cùng. Tôi sống như một cái bóng bằng một vỏ bọc sang trọng. Bạn bè tôi nhìn tôi bằng con mắt khác, tôi mất dần các mối quan hệ thân cận. Cô cũng chẳng cho tôi chơi với người nghèo hơn mình. Nhiều lúc tôi muốn chia tay, nhưng cô lại mang cái chuyện chúng tôi chung đụng ra để dọa, nếu tôi không quay lại, cô sẽ nói cho bố mẹ biết tôi là người cướp đời con gái của cô ấy. Vậy thì trách nhiệm thuộc về tôi, tôi sẽ mất tất cả và mang tiếng là một kẻ vô ơn, bạc nghĩa.

Trót dại rồi bây giờ mang tội lớn. Việc cướp đi đời con gái của cô ấy, tôi hoàn toàn là người có lỗi. Nhưng suy cho cùng, cô ấy quá mạnh bạo để chủ động trong chuyện này, đâu phải hoàn toàn do tôi. Tôi sống mà như có gông đeo vào cổ, tôi muốn vứt bỏ tất cả, nhưng tôi còn lo lắng cho những người thân của tôi có liên quan và về chuyện trinh tiết của cô ấy, mặc dù lòng tôi còn hoài nghi nhiều lắm. Tôi cũng không muốn biến mình thành kẻ đê tiện, ăn ốc không đổ vỏ.

Cuộc sống là vậy, vì cái sự tương lai, vì cái sự trinh tiết, vì trách nhiệm của một người đàn ông đã khiến cho tôi không tài nào dứt ra được mối tình mà tôi cảm thấy đã chán ngấy. Nếu ruồng bỏ cô ấy, tôi biết, cô ấy sẽ làm những điều liều lĩnh. Tôi như bị trói chặt trong sợi dây, nhốt trong lồng mà không tài nào bứt ra được.
Tags:
,

Ý kiến bạn đọc [ 0 ]


Ý kiến của bạn